Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Tôi để vài ngày trôi đi.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.
Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Đường thông hè thoáng.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Có người cúi mặt bấm di động.