Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Cứ ngỡ mình yêu mình.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Có đến hàng trăm con. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.