Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Giữa đời sống và nghệ thuật. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Xôi em để trong lồng bàn. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.
Có phải tôi nói đâu. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.