chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Thích làm cả cái mình không thích. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Nhưng chờ đến bao giờ.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Tôi từ giã mái trường cấp III. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Tôi chốt trong, không thưa. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.