Merlin đứng nhìn theo Sid cho đến khi tiếng có ngựa xa dần. Ta đã sống trong không rừng này hơn một trăm năm mươi năm và chưa có ai từng hỏi ta một câu hỏi ngu ngốc đến thế. Bà chúa hồ hơi bất ngờ và suy nghĩ một hồi lâu, nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý.
Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó. Ta biết rằng Morgana sẽ dụ bán cho ngươi may mắn của mụ ta và kích động nhà ngươi đến đây tìm giết ta. - Anh mất trí rồi hay sao, Sid? Bộ anh điên hay sao mà lại đi làm việc như một con trâu để tạo ra cái khu đất chỉ có vài mét này nếu anh chẳng hề biết được là cây bốn lá có mọc ở đây hay không? Anh không thấy là khu rừng này rộng hàng triệu lần mảnh đất bé tí này hay sao? Anh ngu ngốc hay anh có vấn đề gì khác? Anh không hiểu được là những việc anh làm chẳng có ích gì trừ phi có một người nào đó bảo anh chính xác vị trí mà cây bốn lá sẽ mọc.
Cả hai đều im lặng, suy nghĩ của họ còn đang mãi đắm chìm vào câu chuyện thẩn thoại kỳ lạ nọ. Các hiệp sĩ lần lượt leo lên ngựa ra về. Vì chàng đã làm tất cả những gì chàng cho là cần thiết nên điều không ngoan bây giờ chính là tìm xem có việc gì còn bị bỏ sót hay không.
Nó không thể nào mọc được ở đây. Sid hết lời cảm ơn thần Gnome. Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau.
Ta sẽ bảo ông ta tự mình nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ lên. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này. Anh đã chấp nhận thách thức của ta trong số hàng trăm hiệp sĩ.
Anh lúc nào cũng muốn mọi chuyện dễ dàng thuận lợi. một cây bốn lá may mắn đang dần nảy mầm. Từng luồng gió lạnh luồn qua những gốc cây to như muốn báo hiệu đêm nay là một đêm không bình yên đối với hai hiệp sĩ.
Cậu có biết thế nào là sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự hay không? Trái ngược lại với Nott, trong cùng sáng hôm đó, hiệp sĩ Sid tỉnh dậy trong sảng khoái và đầy hy vọng hơn bao giờ hết. Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này.
Được rồi, ngươi hãy nói đi, nhưng khẽ thôi. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. - Merlin, Merlin, ông nhìn này! - Chàng giơ tay lên với những cây bốn lá xanh tươi - Tôi đến đây để chia vui với ông.
Anh ta dự định sẽ tìm hỏi thêm một số người khác vào ngày hôm sau. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế. Thật không dễ dàng gì cho ông khi phải một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện này.
Đang dò dẫm trong bóng đêm, bỗng anh cảm thấy con ngựa đen của mình dẫm chân lên một chỗ đất mềm, ẩm ướt, và trên cao các nhánh cây đã được chặt quang đãng. Nott - hiệp sĩ áo đen - leo lên lưng ngựa bắt đầu một ngày mới không được lạc quan cho lắm. Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt.