Mỗi ngày, sau giờ lên lớp, tôi ở kì một mình trong căn phòng thuê nhỏ bé của mình. Họ nếm trải qua thử thách của cuộc đời, đã vượt qua các rắc rối và đã trưởng thành”. Ngày nay, người đã từng không mua nổi cho mình một đôi giày (ông khởi nghiệp chỉ với một đôi dép lê) có số tài sản cá nhân lên đến 2,3 tỉ đô la Mỹ (theo tạp chí Forbes, tháng bảy năm 1999) và hiện đang xây dựng một trung tâm buôn bán lớn nhất thế giới – Trung tâm thương mại Châu Á (Mall of Asia) trên khu đại lộ Roxas ở Manila, hơn hẳn trung tâm thương mại West Edmonton ở Canada.
Cửa hàng của bà cũng bị cháy cùng với số hàng dự trữ. Hình như người ta tin rằng, nếu nguyền rủa và bang bổ lúc thất bại, sau ngày bạn sẽ có tiềm năng để trở thành người chiến thắng vẻ vang. Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”.
Mỗi khi chúng tôi không trả lời được câu hỏi, ông bắt chúng tôi đứng lên ghế, rồi tới cạnh bên, thọc tay vào túi quần sooc của chúng tôi và…. 3M Post-it Notes (loại giấy dùng để ghi chú có keo dán) là một loại giấy dán không đáp ứng bất kỳ cuộc kiểm tra chất lượng nào của 3M - một loại giấy dán hoàn toàn không hiệu quả - loại giấy không thể dính một cách chắc chắn được. Con rô-bốt trên do viện khoa học và công nghệ Hàn Quốc (KIST)chế tạo,có thể nói chuyện ,nhìn nghe và có khả năng thực hiện các chức năng như bất kì đứa trẻ nào.
Năm 1952, ông thành lập daonh nghiệp xuất nhập khẩu và sản xuất xà bông ở Jakarta và sau đó mở rộng hoạt động sang ngành dệt và ngân hàng. Tôi muốn nói cho bạn biết sự thật là lúc đó, làm được việc đó quả là điều khong dễ dàng đối với tôi. Nhiều năm sau,người ta nghe người chủ cũ bình luận:"Cho đến khi tôi tính toán ra,mỗi từ tôi dùng để bác bỏ Woolworth đã làm tôi mất khoảng 1 triệu đô la".
[Mahatma Gandhi, “vị cha già” của Ấn Độ, là một ví dụ để minh họa điều này. Đấy là nơi nguy hiểm đanh rình rập. Tôi ngờ rằng anh thường tự nhủ mình: “ Công việc chính là gương mặt của cuộc đời mình”.
Không có gì sai trong hai hướng trên cả. Tôi luôn tin rằng, khi bạn làm đúng, dù có một ngàn vị thần thề thốt rằng nạ sai đi nữa thì cũng chẳng hề gì. bạn đến thăm lại người bạn thuở xưa và quan sát họ từ xa,bạn sẽ nhận ra họ là một con người khác hẳn.
Cuộc sống thật dễ chịu. Như một người uyên bác đã từng nói: Tuy nhiên, một điều quan trọng nữa là nếu muốn thay đổi kết quả, ta nên xem lại nguyên nhân.
Đã quá muộn để thay đổi các kết quả sau này. Bởi vì hãy nhớ rằng bạn sẽ tìm thấy sự thành công phía bên này sự thất bại . Dần dà ý nghĩa của nó mới lóe lên trong đầu tôi.
Những “kẻ thất bại” như thế chính là niềm hy vọng của thế giới. tôi có một nguồn an ủi lớn nhất khi tự nói với mình hàng trăm lần rằng : “Mình đã làm hết sức mình và không ai có thể làm hơn thế”. Bất kể cái gì của bạn vẫn sẽ là của bạn.
Lúc còn rất nhỏ, cô mơ ước trở thành một nữ diễn viên múa bale. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Bà phải van nài bác sĩ cho bà đem xác con bà về hỏa thiêu vì bà không còn đủ tiền để thuốc thang.