Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Đây là một sự tham lam. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Chuyển sang máy mát xa.
Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Độ này, bố hay nhường. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Lải nhải cũng là chơi. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Chắc hôm nay có việc gì.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.