Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.
Tốt hơn là nên nhập vai. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Em chỉ thích những anh nho chín.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.
Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.