“Tôi có đủ áo để mặc đến hết cả đời. Căn bệnh của cha cô đã khiến ông phải hoãn chuyến đi, do đó ông đã hứa sẽ đưa cô đi vào năm 2010, khi sức khỏe của ông khá hơn. Công việc của tôi là chỉ ra được những gì họ sẽ mong muốn trước khi họ biết được.
“ở hầu hết các nơi, một quyết định như vậy sẽ phải mất hàng tháng trời,” Ive nhớ lại. Sớm muộn thì bụi bẩn cũng sẽ bám vào khắp mọi nơi. Thật táng tận lương tâm, vì vậy tôi không bao giờ tin anh ta nữa, ngay cả khi anh ấy cố gắng làm hoà.
Bạn đọc có thể sẽ thêm vào một ngành công nghiệp thứ bảy, đó là hệ thống các cửa hàng bán lẻ mà Jobs không thay đổi nhiều nhưng cũng đáng để nói đến. Và chúng tôi đã có những cuộc tranh luận nảy lửa, gần như quát tháo vào mặt nhau, nhưng đó lại là một trong những khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà tôi có. “Trước nay tôi chưa từng đòi quyền chọn bao giờ,” Jobs đáp, “nhưng anh đã đề xuất rằng nó có thể lên tới 5% tổng giá trị công ty tính theo quyền chọn, và đấy là thứ tôi muốn bây giờ.
ông trở nên rất dễ kích động, thường xuyên vừa khóc vừa lớn tiếng chửi bới bất kỳ ai khuyên ông nên bớt kín tiếng. Mọi người đã đứng dậy hoan hô tới gần một phút. Jobs chưa bao giờ nguôi giận.
Có lúc, ôngấy trở lại là chính mình ở thực tại. Vì thường xuyên lui tới các khu bày thiết bị của chuỗi cửa hàng Macy, nên ông rất ấn tượng với chiếc máy say sinh tố Cuisinart và quyết định muốn có một bộ vỏ máy tính làm bằng nhựa đúc màu sáng. Sculley đã trở nên mê muội, Jobs mong chờ ở Sculley những cá tính mà ông ta không hề có.
” Sau đó ông nhìn bà chăm chú và hỏi một câu hỏi khiến bà “ngã ngửa”: “Hãy cho tôi biết, hồi trẻ tôi như thế nào?” Bowers cố gắng đưa ra một câu trả lời trung thực: “ông rất mạnh mẽ, và khó tính. Doanh thu của bộ phim cao gấp đôi so với Antz, 163 triệu đô-la doanh thu trong nước và 363 đô-la trên toàn cầu. Tôi chẳng thiếu gì tiền.
Trong vài tuần tiếp đó Jobs có những hành vi cư xử thất thường. Chúng có những đặc điểm mà không ai hiểu nổi, kể cả danh bạ. “Hội đồng quản trị cảm thấy rằng tôi không thể điều hành một công ty, và đó là quyết định của họ ", ông nói.
Sau một hồi, tôi bắt đầu nhìn anh ấy, chứ không phải chiếc máy vi tính, vì tôi quá ấn tượng trước nhiệt huyết của anh ấy. Ông ấy là một người rất, rất nhạy cảm. Dưới đây là một số suy nghĩ của ông, theo đúng những gì ông nói: “Đam mê của tôi là xây dựng một công ty bền vững, lâu dài nơi mọi người đều được thúc đẩy tạo ra những sản phẩm tuyệt vời.
” Trong một lúc, chúng tôi đã trở lại với thời điểm xôn xao khi sự dịu êm của những năm 1960 đang kết thúc trong những nốt nhạc chói tai. Nhưng nó đã giúp tạo ra một cầu nối thân thiết giữa Jobs và Murdoch. "Tôi nhớ mình nắm lấy ve áo của ông ấy và bảo ông hãy dừng lại, và sau đó ông chùn bước.
Nên chúng tôi bắt đầu làm việc với nhau, và chẳng mất bao lâu tôi tin tưởng chắc chắn rằng anh ấy biết chính xác phải làm gì. Thay vào đó ông bàn luận về Macintosh một cách điềm tĩnh. “Đây là kiểu nhân vật trong hài kịch của Woody Allen mà ông ấy không còn thực hiện nữa,” tờ Time viết.