Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Nên cứ phải từ từ từ từ. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bác không rõ cháu đi đâu. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Chắc mẹ không đi được một mình. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.