Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa
Còn tĩnh tâm mà viết. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Bạn ghét sự đợi chờ.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Tác phẩm Bật dậy nào. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Chuyển sang máy mát xa. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.