Tình yêu bao giờ cũng mới. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Có lẽ là phim hình sự.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Dù chỉ là một nhân vật.
Tôi không đuổi nó nữa. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Cái giấc mơ của mình không mất. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật.