Trang trí phòng bạn bằng những bức ảnh, ánh sáng. Lòng Ghét thấy cũng nguôi ngoai ít nhiều, đi thêm một đoạn, Ghét đến một khu vực mà cây cối thưa thớt hơn, có lẽ đây là nơi sinh sống của những loài linh trưởng lớn. Nhưng hãy nhớ rằng nhà tuyển dụng sẽ không quan tâm là bạn giỏi giang, thông minh và tài năng như thế nào nếu bạn không tạo được ấn tượng ban đầu tốt đẹp, hoặc không thể trình bày về năng lực của mình một cách thuyết phục.
- Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi. Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ. Lưỡng lự một hồi mẹ Bông nói: "À, chắc tại bố còn bận chiến đấu, khi nào hòa bình bố sẽ về với mẹ con mình thôi mà!"
Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi. Sao dạo này anh ấy ít viết blog thế nhỉ?! Hay là bận đi chơi với ai không biết? Còn vài bữa nữa là sinh nhật mình rồi mà không thấy động tĩnh gì hết, chắc anh ấy quên luôn rồi. Vốn sẳn tính nhút nhát và ít quan hệ, không hoạt động xã hội nhiều, đối với tôi, dường như điều đó lại càng trở nên khó khăn hơn.
Trong đôi mắt ấy chứa đựng đầy nỗi ưu tư và trũi nặng, mà cũng phải, vốn dĩ đôi mắt luôn là bản báo cáo rõ ràng nhất về tâm trạng và suy nghĩ của một người. Mùi thơm của ổ bánh vừa chín tới làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Nghe giọng cô ấy, không hiểu sao nước
Cả lớp reo hò như điên vì vốn chẳng có đứa nào mặn mà gì với môn học này cho lắm, những đứa chưa học bài lại còn mừng hơn: Miệng hôi sữa nhưng họng hôi cồn. Cảm giác cô đã đúng, trước mặt cô là Lâm Vinh, bằng xương bằng thịt.
Tsugitaro của ngày hôm nay sớm đã là tấm biển vàng của “Super Pit Tokyu”. Hãy trân trọng và yêu quý những gì mình đang có trước khi nghĩ về những điều mà đôi khi ta theo đuổi cả cuộc đời mà vẫn chỉ là con số 0. Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ.
Đang phân vân bỗng Ghét nghe thấy một tiếng gọi: Ý chí luôn đóng vai trò quyết định. Sao lại vậy chứ, tại sao?!
Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì Cái ngày chị chuẩn bị lên đường, tôi nghĩ mình hẳn phải thấy vui sướng lắm vì sắp được tự do và từ nay sẽ được "làm vua một cõi", sẽ không bị ai chiếm bàn học, chiếm máy tính hay giành ăn những món ngon của mẹ nữa và nhất là có thể ngủ thật đã giấc mỗi buổi tối mà không sợ bị ai phá bỉnh. Cái thích đó gọi là một cảm xúc khác lạ.
Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?". Hãy cùng tôi đánh thức nó dậy. cảm mà suốt mười mấy năm sống chung với nhau chưa bao giờ tôi thốt lên và cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc phải thốt lên những lời đó với chị.
---> Tình iu như con chó, chạy thì nó đuổi, đuổi thì nó chạy, đứng yên thì nó sủa. Mẹ con Bông đẩy chiếc xe đạp cũ ra và khóa cửa lại chuẩn bị đi. Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.