Sasi là một gã bặm trợn và thô lỗ. Chiếc nhẫn này của một người chủ trang trại, tôi thường mua các tấm thảm do bà vợ ông ấy dệt. Một nửa số tiền thu được tao sẽ dùng để trả tiền bột mì, mật ong và củi lửa.
- Tao không thích công việc mày đang làm. Nó đã làm biến đổi vùng thung lũng khô cằn thành một vùng đất trồng trọt, chăn nuôi phì nhiêu. Tôi thiết nghĩ, bây giờ chúng ta đã tìm ra phương thức đó và thông qua nó chúng ta biết một sự thật về sự may mắn.
Các bạn đừng nên giễu cợt điều tôi vừa nói vì cho rằng nó quá đơn giản. Tại sao tôi phải hy sinh những sở thích của bản thân để làm những công việc mất nhiều thời gian như thế? Chính vì những suy nghĩ như vậy mà tôi đã không làm theo lời khuyên đầy kinh nghiệm quý báu của cha tôi. Đây là bài học tiếp theo, nhằm đảm bảo nguồn thu nhập lâu dài khi thời gian và sức lực không cho phép bạn tiếp tục làm việc.
- Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu. Họ xem công việc như kẻ thù. Chán nản, mệt mỏi, tôi quay trở về Babylon và rất bực mình vì thấy cổng thành đã đóng chặt.
– Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ? Cái này là của Nebatur, người buôn lạc đà ở Babylon. Nhưng vì bà ấy mang vật này đến để bảo đảm, nên tôi không thể từ chối được.
Vì như thế, bạn có thể mất hết tiền bạc và nhận lấy sự hối tiếc về sau. Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc. Nghe bạn nói vậy, con lừa dù đang đau đớn vì các gót chân trầy trụa do phải chở ông chủ cả ngày trên những con đường gồ ghề, vẫn thể hiện là người bạn tốt và dành nhiều thiện cảm cho con bò, nên nói:
Mày cứ bán với giá hai xu một cái. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa đốt bằng những bụi cây khô ở sa mạc, những gương mặt rám nắng ánh lên một niềm thích thú trước câu hỏi của ông già Kalabab thông thái.
Ông hy vọng công việc sẽ giúp ông có điều kiện chuộc lại sự tự do của mình trong tương lai. Bỗng từ xa, một đoàn người đông đúc xuất hiện. Hãy làm việc, làm việc và làm việc thôi! Chúng ta hãy bắt đầu làm việc ngay bây giờ đi.
Con cái của họ chỉ có thể đùa nghịch trên những lối đi bẩn thỉu và các bà vợ không thể trồng trọt được gì để cải thiện những bữa ăn đạm bạc trong gia đình. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó họ cùng cười và giơ cao những cái túi trống rỗng của mình. Thời gian đầu, những khoản nợ còn ít và nhỏ nên tôi vẫn còn chi trả được.
– Anh lắp bắp một cách yếu ớt. – Tôi tỏ lời cám ơn bà Sira. Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan?