Nott nghĩ rằng có lẽ thần Gnome đang nói dối. Là một hiệp sĩ thực thụ, Sid biết mình cần tạo ra một điều khác biệt, và đó chính là bước đi đầu tiên để dẫn đến thành công. Bà chúa hồ nghe thế liền phá lên cười.
biết đâu ông ta đang cố tình gạt mình. Chỉ còn ba ngày nữa mà thôi. Sáng sớm hôm sau khi vừa tỉnh giấc, Nott - hiệp sĩ khoác áo choàng đen - đã sẵn sàng bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình.
Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. Thật lạ thay, càng làm việc, chàng lại không còn suy nghĩ nhiều về việc cái nơi mà chàng đã vun đất, đã mang lại nguồn nước và đã làm quang cây cối liệu có phải là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không. Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì.
Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu. Vì thế Merlin sẽ thoát chết và sẽ đưa cho ta Cây Bốn Lá thần kỳ. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ.
Hiểu rằng tạo ra may mắn chính là chuẩn bị điều kiện lý tưởng cho những cơ hội khi nó đến. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu. - Như vậy là cậu đã tin vào cậu chuyện vàtin rằng nó có thật?
tôi chỉ đang cố giúp cậu hiểu để có được sự may mắn. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này. Chàng nghĩ về những điều mình đã đạt được: đất mới với thật nhiều nước.
Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó. Tôi biết ơn ông thật nhiều. Những ngọn gió nhẹ thoảng qua làm giảm bớt sự mệt mỏi của hành trình chinh phục ngọn Núi mẹ.
Jim ngừng lại hít một hơi dài. - Quả tình ta rất mệt. Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy.
Nott nhảy xuống ngựa và đi tới phía trước bà. Thật ra, Sid cũng cảm thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi của mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này. Chắc chắn anh biết là mình sẽ chẳng tìm được một cây bốn lá nào cả nhưng anh không muốn quay trở lại lâu đài một mình.
- Jim nói giọng run run. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Tôi chẳng có ý gì cả.