Leche69

Hiếp dâm em nhân viên bán hàng cực ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Trượt theo hai bên má. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.

    Con không nói thì làm sao mẹ biết. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…

    Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.

    Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.

    Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Rất nhiều người quen đến thăm.

    Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.

    Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.

    Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.

    Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.

    Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap