Mai đi học về phải cạo râu. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Q của lí trí không tự an ủi được. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Bác cũng bị đau chân. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Cũng có cớ để thôi viết. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Trinh sát phán đoán: Người quen. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.