Kể cả cái nhàm chán. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bạn không mong bác đọc lắm. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Ngôn từ không có gì mới. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Cái giấc mơ của mình không mất. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.
Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Cặp giò kia phàm tục quá.