Còn nhớ một lần đi coi hội, tôi xin ba tôi được một cắc, mà tưởng chừng như cầm trong tay tất cả vàng bạc, châu, ngọc của các ông Hoàng Ấn Độ. Lúc đã xong, tôi nhận thấy rằng đã mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh, hưu dưỡng tinh thần. Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn.
Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ. Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng. Hết sức làm được tới đâu thì làm, còn kết quả, phó cho vận mạng".
Ưu tư quá đến nỗi suýt nữa tôi hóa điên. Nhưng tôi biết rằng bác sĩ Samuel Johnson nói: "Lòng biết ơn là kết quả của một giáo dục cao đẹp. Cái thói muốn đổi thành người khác tai hại nhất ở Hollywood.
Câu chuyện như thế này: Rudyard Kipling sau khi cưới một cô nàng ở Vermont, tên là Caroline Balestier bèn cất một ngôi nhà xinh xắn ở Brattleboro (Vermont), hy vọng sẽ lấy đó làm nơi dưỡng già. Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu".
Khi tốt nghiệp ông đã tự chối không chịu để một chủ khách sạn gây dựng cho ông và cũng chẳng nhận đề nghị của ông một người bảo hộ văn nghệ địa phương. Bà muốn có một đại lý bán bánh "nhà làm" ở giữa một châu thành ồn ào, tấp nập là châu thành Chicago. Rồi ông ta tự nghĩ: "Xà bông tốt, giá không đắt, vậy ế do ta".
Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông. Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Thiệt vậy, nước đó chẳng dùng xay lúa mà cũng chẳng dùng xẻ cây được.
Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên. Vì ưu sầu tai hại như vậy, cho nên nếu tôi giúp bạn trừ được 10% nỗi ưu sầu của bạn thôi, bạn cũng đã thích rồi chứ?. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.
Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó. Nếu không thì có lẽ tôi đã vùng vẫy, do dự để rồi đâm quàng đấm xiên dưới xô đẩy của tình thế.
Anh đáp: "Không đâu! Thân nhân tôi đã hứa chôn tôi trong một miếng đất nhà tại Broken Bow. Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường. Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng.
Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui. Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu. Đóng những hôm qua lại, chúng đã bước mau về cõi chết.