Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian.
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Người bảo đời là một bát sơri. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Dù lúc này mắt không có nước. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm.