Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Ta cũng được đi câu. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Để chờ một sự thật tươi đẹp.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Đừng lỡ nhiều là được. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.