Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Cậu ấy là người tốt. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.