Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Sau đây là một số dữ kiện.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Tôi yêu và thương bác tôi. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Còn anh thì vẫn phải sống. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Còn quá nhiều điều để viết.
Nhưng đành phải nhả ra. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.