Lại như chuyện ông S. Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa.
Đã mấy tháng nay, nhờ hai đứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn cảnh ngộ tôi đi và được vui vẻ quá. Chàng đã thành công là vì thẳng thắn nhận sự thất bại, đoạn quét hẳn nó ra ngoài trí nhớ và chú hết thông minh vào tương lai. Ít lâu sau, chúng tôi mời bạn bè lại nhà dùng bữa.
Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Số tiền nợ bác sĩ tăng lên vùn vụt. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.
Vì gia ân cho người là một dấu hiệu cao cả thì thụ ân của người khác là một dấu hiệu kém hèn". Chúng ta thử xem nào. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được.
Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi. (Đọc mấy câu ấy chắc bạn nhớ rằng bà Stapleton không nói rằng câu ấy đúng cho mọi người đâu. Tôi phải thu những đồ dùng của họ để gởi về cho thân nhân họ, vì người ta trọng những kỷ niệm đó lắm.
Tên chàng là William Osler. Ông mới từ chức phó trưởng ban của hảng General Motors và qua giúp việc cho ban nghiên cứu của hãng đó. Gặp việc khó khăn, viết ngay bốn câu hỏi sau này rồi giải quyết:
Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Mà có lẽ tôi đã giải nghệ rồi, nếu một buổi sáng kia tôi không ngồi suy nghĩ, rán kiếm nguyên nhân nỗi thất vọng của tôi. "Làm bộ như" bạn đã thích công việc của bạn và sự gỉa đò đó sẽ làm cho bạn thấy thích thiệt, bớt mệt, bớt lo lắng.
Ông mê man nằm trên sàn. Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en. Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy.
Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi. Do đó mà chúng tôi kí tên chung với nhau [2]. Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.
Từ đó ông muốn cử động phải ngồi trên chiếc ghế có bánh xe. Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32]. Mỗi giờ chỉ vỏn vẹn có năm xu.