Leche69

Rình trộm đứa em gái thay đồ và cái kết

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.

    Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Cái vực của sự hỗn độn. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.

    Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Vật chất? Bạn đâu có.

    Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.

    Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.

    chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Người bảo người là ác.

    Mấy người này trông nhát lắm. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.

    Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Không, phải giữ sức khỏe.

    Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Mực thước và tự nhiên.

    Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap