Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Thằng này ăn mặc phong phanh. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Đời sống cần những đột biến. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác).