"A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!". Xét lại sự kiện, là một phương pháp khoa học. Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.
Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Khi đi qua một gian nhà sạch sẽ, ông hỏi: "Tại sao bọn này không dùng điện?". Ngày nào cũng như vậy.
Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết. Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy".
Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D. mà nếu cha có mặt tại đó, chắc chắn cha đã thắng trận rồi! "Đoạn ông hậm hực viết bức thư này: Bà kêu đứa nhỏ ngỗ nghịch nhất, tặng cho nó chức "thám tử" và giao cho trách nhiệm đuổi tất cả những đứa vô chơi trên bãi cỏ, bất kỳ là đứa nào.
Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Một người học trò của tôi Albert B. Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước.
Carley nói: "Muốn xét độ lượng của ai chỉ cần xem cách xử sự của người đó với kẻ dưới". Tôi không cần phải thưa với ông rằng ông không chịu trách nhiệm gì về những lời chỉ bảo của ông hết. Chẳng bao lâu xưởng đó, trước kia sản xuất thấp nhất, bây giờ đứng đầu trong nhà máy.
Cuộc tình duyên đó chẳng nên thơ chút nào hết mà còn có vẻ mua bán nữa, phải không bạn? Vậy mà lại là một cuộc tình duyên sung sướng nhất trong những trang giông tố của hôn nhân niên giám. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng. Thực vậy, vì nếu bạn thua.
Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm. Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về. Vấn đề ở chỗ này: bà phàn nàn có ích gì cho bà không? Hay là, trái lại, chỉ làm cho tình thế đã tệ hại còn tệ hại thêm nhiều? Khi trễ quá rồi, bà mới tự thú: "Tôi tin chắc rằng hồi đó tôi điên".
Mà không có chi nuôi chúng hết. Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết. Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông.
Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Lý tưởng ủ ấp trong lòng sẽ cấu tạo nên những hành vi hợp với lý tưởng. Nếu bạn nói như vậy, thì chúng ta sẽ thấy ngay rằng ý kiến của chúng ta rút cục không khác nhau xa lắm; nhưng chỗ bất đồng ý rất ít, còn những chỗ đồng ý thì nhiều, và nếu chúng ta thiệt tình và kiên tâm muốn hòa giải với nhau thì cũng dễ".