Giờ đây bạn không còn bị stress nữa, không còn chia cắt bản thân thành hai phần nữa. Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản thân mình. Sự chia chẻ gây ra bởi ý thức tự phản chiếu đã được chữa lành, lời nguyền của nó đã được giải trừ.
Ánh sáng ý thức của họ chưa đủ mạnh để làm quen với bản chất thú vật của mình, để cho phép nó hiện hữu và thậm chí hưởng thụ khía cảnh ấy của họ - đừng nói gì đến việc tiến sâu vào khía cạnh ấy để phát hiện tính linh thiêng ẩn giấu bên trong nó, thực tại bên trong ảo tưởng. Tôi có thể hiểu điều đó. Hãy đề phòng bất cứ loại phòng vệ nào bên trong bản thân bạn.
Hãy tập trung chú ý vào cái yên lặng hơn là vào các âm thanh. Do đó, tôi đã tìm được sự thanh thản, tìm được sự an lạc”. Và khoan dung với hiện tại thậm chí còn quan trọng hơn khoan dung với quá khứ.
Làm như vậy sẽ phá vỡ mối liên hệ giữa nỗi sợ hãi và sự suy nghĩ của bạn. Khi bạn mắc bệnh hay bị tàn phế, đừng cảm thấy rằng bạn đã thất bại theo cách nào đó, đừng cảm thấy mình có lỗi. Lúc đó bạn làm việc bạn phải thực hiện, bất kể hoàn cảnh đòi hỏi ra sao đi nữa cũng vậy.
Đây là một tiến trình bất thức, và cách duy nhất để vượt qua nó chính là tỏ ngộ nó. Nhưng nếu bị trúng đòn, có nghĩa là môn đồ đang đắm chìm vào suy nghĩ, tức là y vắng mặt, không hiện trú, tức là y không tỉnh thức. ngay khi bạn thay đổi thói quen từ trạng thái xa rời cơ thể và bị vướng mắc vào tâm trí của mình đến trạng thái lưu trú ở vơ thể và hiện trú ở cái Bây giờ, thì thân xác (tức cơ thể vật chất) của bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trong sáng hơn, và sinh động hơn.
Nó ngay bây giờ và ở đây. Hãy quan át cơn khoái lạc kỳ quặc bạn rút ra từ tình trạng bất hạnh của mình. Đối với tôi, khoảnh khắc hiện tại vô cùng bất hạnh; nó chẳng giải thoát được gì cho tôi cả.
Vì vậy, hãy dùng cơ thể nội tại của bạn làm cánh cổng, qua đó bạn tiến sâu vào cõi Bất thị hiện, và giữ cho cánh cổng đó luôn rộng mở để cho bạn thường xuyên kết nối với Cội Nguồn. Chỉ có ánh sáng mới nhận ra ánh sáng. Cái quầng chứa nhóm đau khổ là bóng đen của tự ngã, nó thực sự rất sợ ánh sáng ý thức của bạn.
Không có bất cứ sự cứu rỗi nào trong thời gian. Đây là chuyện bình thường, và thật là điên rồ. Năng lượng này chính là nguyên liệu của cái gọi là thực tại vật chất.
Lúc ấy bạn cũng có thể cảm nhận được sự sống tương tự như vậy sâu bên trong mỗi người khác và sâu bên trong mỗi tạo vật khác. Hãy làm cho cái Bây giờ là trọng tâm hàng đầu trong cuộc đời bạn. Đừng dành cho nó một chút quá khứ hay tương lai nào.
Nếu không có sự chuyển biến sâu sắc trong ý thức nhân loại, thì đau khổ của thế gian này là hố thẳm không đáng. Tôi vẫn ý thức trọn vẹn, nhưng không còn suy nghĩ nữa. Đối mặt với đau khổ sâu sắc, cho phép nó hiện hành, và tập trung chú ý vào diễn biến của nó chính là tỉnh thức tiến vào cái chết.