Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Giọng mẹ bắt đầu ướt.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Ốm ra đấy mà làm gì. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.