Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Thấy mặt mình mát lạnh. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Thật lòng, tôi muốn khóc. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Cô gái bảo: Vô duyên. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Và còn nhiều lí do khác. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Cần quái gì sự thật và lí do. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.
Có điều, con đường thì khác. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Đến lượt máy treo ngược người.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.