Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Cơ bản là không muốn lắm. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.
Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Bác không thoát được ra đâu.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. - Ông quả là người biết lo xa.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.