Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Ông anh chuyển sang bể nóng. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Bây giờ là 12h26 đêm. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Em chỉ thích những anh nho chín. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.