Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Ngại nói là ta mất xe. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.