Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Tôi không có ý định ra đi. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Em gọi mãi không dậy.
Lát sau, thằng em đi vào. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.
Để chờ một sự thật tươi đẹp. Dù chỉ là một nhân vật. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.