Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Về trả vay, cho nhận.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Cái này không rõ lắm. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.