Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Bây giờ là 12h26 đêm.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Tôi không có nghị lực.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.