Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Và chưa thấy phải thay đổi. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Và cô bạn ấy phá lên cười. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Đã đi một số cây số. Nhưng đành phải nhả ra.