Anh trai vụng trộm với cô con ghệ làm má độc thân
Chương này đã chỉ cho bạn hiểu rõ rằng, quan niệm của bạn về sướng và khổ chính là cái dệt nên mọi khía cạnh của đời bạn và bạn có khả năng để thay đổi những quan niệm đó và nhờ vậy, thay đổi các hành động và định mệnh của bạn. Thế nhưng, với nhiều người trong chúng ta, những ước mơ đó bị bao phủ dày đặc bởi những thất vọng và những những cái tầm thường của cuộc sống khiến chúng ta thậm chí không còn ý chí để cố gắng vươn lên. Bạn cứ thử giải phóng ngay bây giờ nguồn sức mạnh vẫn bị bạn bỏ quên, bạn sẽ thấy đời sống bạn tràn trề năng lượng và sự thích thú như thế nào.
Vấn đề trầm trọng nhất là nhiều hậu quả tai hại này chồng chất lên nhau, khiến chúng ta không nhận ra chúng và khi nhận ra thì đã quá muộn. Để tránh gây to chuyện, hãy dùng các ngôn từ thích hợp. Ngay bây giờ bạn có thể có một quyết định: trở lại nhà trường, đi học hát hay khiêu vũ, điều hành tài chánh của bạn, học lái xe hơi, tập luyện thể hình, học nói tiếng Pháp, đọc chuyện cho con cái bạn, đi bách bộ trong công viên.
Trong khi ấy, tận trong đáy lòng họ vẫn nung nấu ý tưởng là sự việc quá ghê sợ, là người khác lợi dụng họ, hay họ làm mọi cái đều đúng mà sao sự việc cứ luôn luôn đi ngược lại ý muốn của họ. Khi Patrick Henry đứng trước các đồng nghiệp và tuyên bố, "Tôi không biết những người khác chọn con đường nào; nhưng riêng tôi, hãy cho tôi tự do, hay cho tôi cái chết!" Những lời của ông đã thổi bùng lên ngọn lửa đấu tranh bừng bừng nơi những người công dân Mỹ xưa kia để thiêu hủy nền độc tài đã từng áp bức họ quá lâu. Trong thời kỳ chiến tranh, nhà máy 2 lần bị trúng bom, khiến phần lớn cơ sở chế tạo bị phá hủy.
Không có gì mất đi trong vũ trụ này; chúng chỉ biến hình đổi dạng. Chúng ta thất bại ở từng quyết định nho nhỏ trên đường đời gộp lại. Tôi đã thử tự sát nhiều lần không thành công và sau một lần thất bại, tôi được đưa vào bệnh viện và được một bác sĩ săn sóc.
Không có chân, mặt bàn không thể đứng được. Thế rồi tôi cũng nhớ lại cái giây phút mà cuộc đời tôi biến đổi, giây phút tôi đã thốt lên,"Thành công rồi! Tôi biết là mình đáng giá hơn tất cả những gì mình hiện đang có trong cuộc đời, về trí óc, tình cảm và thể xác". Một đứa lớn lên giống hệt cha nó: một con nghiện ma túy chỉ biết sống bằng cướp giật và trộm cắp cho tới khi chính nó cũng phải vào tù vì tôi mưu sát.
Lý do là vì thiếu động lực, một điều chỉ có được do một tương lai tôi thúc cống hiến cho. Bạn không bao giờ muốn coi những cảm xúc của mình là xấu. Đặc biệt tôi còn nhớ như in trong óc hình ảnh người mẹ của một bạn thân nhất của tôi.
Bằng cách này, Walt Disney sử dụng được nguồn tài năng của từng người trong công ty, để sản xuất ra những kết quả đáng với chất lượng mà công sức ông đã bỏ ra. Bầu khí chứa đầy âu lo, không phải chỉ là sự háo hức nhìn xem sự kiện, mà còn là nỗi sợ thất vọng. Nếu một người có thu nhập hàng năm là 50 ngàn đôla và có thể tạo ra 500 ngàn đôla giá trị, thì tại sao không nhận người này và đầu tư để gia tăng tài năng, hiểu biết, thái độ và trình độ của họ, để họ có thể tăng thêm 1 triệu đôla không phải là một tài sản quí báu lắm sao? Không có sự đầu tư nào tốt hơn là sự đầu tư của công ty cho việc đào tạo và phát triển nhân viên của chính công ty.
Phán đoán tốt là kết quả của kinh nghiệm, và kinh nghiệm thường lại là kết quả của phán đoán dở! Những kinh nghiệm có vẻ xấu và đáng buồn đôi khi lại là nhựng kinh nghiệm quan trọng nhất. Hoặc họ thiếu sự linh động để nhận ra rằng trong khi mình đang theo đuổi những mục tiêu đã đề ra, thì có những mục tiêu khác tốt hơn, đáng theo đuổi hơn. Cũng thế, cái sẽ xác định các cảm xúc và cung cách ứng xử của chúng ta tùy thuộc việc chúng ta coi điều gì là tốt và điều gì là xấu, điều gì chúng ta nên làm và điều gì chúng ta phải làm.
Thực ra tiền là gì vậy? Phải chăng nó là người làm cho các giấc mơ của con người thành hiện thực, hay nó là nguồn gốc của mọi tội ác? Nó là dụng cụ hay vũ khí? Là nguồn của tự do, quyền lực, an toàn? Hay nó chỉ là một phương tiện cho một mục đích? Và bạn có thể tưởng tượng ra đây là một công việc khá hấp dẫn. Hầu hết phản xạ cảm xúc của chúng ta là những phản xạ đối với môi trường mà chúng ta học được.
Anh bị ám ảnh vì chuyện trốn thóat và cho dù những câu trả lời của anh không có nghĩa gì, anh vẫn luôn hỏi đi hỏi lại, "Làm sao tôi có thể trốn thóat? Phải có cách nào đó. mọi cuốn sách khác bạn đọc hay băng casset bạn nghe hay những cuộc thuyết trình bạn dự đều vô giá trị. Nếu chúng ta muốn thay đổi một thói quen, chỉ có một cách duy nhất đem lại hiệu quả: chúng ta phải liên tưởng tới những đau đớn tột độ và trực tiếp mà thói quen cũ gây ra cho chúng ta và những cảm giác vui sướng khôn tả mà một thói quen mới có thể mang lại.