Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Cháu thấy bác tội lắm. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Nhưng họ sống không bình thường. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.
Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Tiếc là tôi không phải quí khách. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.