Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi. Tôi rất sợ hãi khi bị bạn bắt lên diễn đàn. Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội.
Bạn sẽ thấy liền - như William James nói - rằng tinh thần không thể nào buồn ủ rũ khi hành động tỏ một nỗi vui chói lọi. Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Anh bị ung thư trong ruột.
500 cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi đầy những sự kiện về mọi vấn đề mà hồi sinh tiền ông đã giải quyết. Cho nên ông rán mỗi tuần thắng một tật và mỗi ngày ghi lại hành vi để xem lùi hay tiến. Tôi biết một người sinh nhai bằng nghề xổ để mà rất khinh bỉ những kẻ khờ dại mang tiền lại "cúng" y.
Tôi cũng buồn vì một cái thẹo xấu xí nằm ngay giữa trán do tai nạn xe hơi nữa. Vậy mà nó không tát. Má tôi dạy trong một trường làng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi tháng được 12 Mỹ kim.
Đàn sâu khoét hết lớp vỏ rồi, mỗi ngày nhấm một chút, liên tiếp không ngừng, tuần tự phá phách sinh lực của cây. Lời đó khôn, phải chăng bạn? Bạn và tôi cứ cằn nhằn về lòng bạc bẽo của loài người, nhưng lỗi về ai? Lỗi ở bản tính con người hay lỗi ở ta ngu muội, không hiểu biết bản tính đó? Thôi, đừng mong gì người ta báo ơn mình hết. Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.
Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân. Tuy vậy, người vẫn rạc đi. Nếu có một chuyến xe trật đường rầy thì sao? Hay là nếu xe đương qua cầu mà sập thì sao? Đã đành, trái cây đã có bảo hiểm, nhưng ông sợ nếu đến hẹn, không có trái để giao cho khách hàng thì sẽ mất mối.
Tới một lúc nào đó thì phải thôi đừng suy nghĩ đắn đo nữa, nếu không thì sẽ tai hại. Chính ông Fréderick J. Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.
Nhớ cách đây khá lâu, một lần tôi đã nổi nóng vì một ký giả tờ Nữu Ước nhật báo đã châm biếm tôi sau khi đến nghe tôi giảng bài trong một lớp học trò lớn tuổi. Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường.
Ông thú thiệt công việc bán kính ấy không dễ dàng đâu. Phải đấy, mình đi viết thơ cám ơn lão ta mới được". Nhưng tại cái phương pháp giản dị dẹp bàn cho trống và quyết định làm công việc nào trước, việc nào sau, lại giúp bạn tránh bệnh mạch máu căng, không thấy cái ý niệm bị bó buộc, không thấy "cả một chuỗi công việc dài vô tận phải làm ngay nữa"? Bác sĩ William L.
Howell, nay đã quá cố, nói với tôi rằng khi còn là một viên giám đốc trong uỷ ban U. Nếu tôi biết cách giải quyết những nỗi lo về tài chính của mỗi người thì tôi đã không viết cuốn này mà đã ngự tại Bạch cung, ngay bên Tổng thống rồi. Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết.