Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Bị điểm kém chẳng hạn.
Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Tiếng máy của mình đã tắt. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.