- Vào những lúc rảnh rỗi, các nô lệ thường tụ tập và đánh chén vui vầy với nhau. Vàng là người làm công cần mẫn và nhiệt tình nhất đối với những người chủ khôn ngoan biết nhận ra khả năng sinh lợi và phát triển. Vì vậy, con quyết định phải thực hiện cho bằng được ý định đó, nếu không con sẽ không trở về gặp cha.
Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó. Có thể vào cuối buổi chiều, số nô lệ còn lại sẽ bị bán cho người mua nô lệ của nhà vua. Số vàng anh tích lũy được, liệu có cách nào để nó sinh lợi thêm cho anh không?
Ông chôn túi tiền của mình ở một nơi được đánh dấu rất cẩn thận và ngày đêm thấp thỏm không biết liệu còn có ngày mình đào nó lên hay không. - Ngày hôm nay có bao nhiêu người trong số các bạn mang túi tiền xẹp lép? Song đến ngày mai, chúng ta lại tru tréo lên bởi vì chúng ta để mất vàng.
Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình. Những công trình đó giờ đây đã hoàn tất, dân chúng không còn việc để làm, dẫn đến không có thu nhập nên cuộc sống của họ rơi vào khó khăn, khốn đốn. Họ xem công việc như kẻ thù.
- Thu nhập chính là vấn đề quyết định! – Bansir ra chiều tâm đắc. - Con có thể điều khiển lạc đà quỳ xuống, có thể buộc đồ đạc lên lưng nó và dẫn nó đi nhiều ngày mà không mệt. - Cái này sẽ được lưu giữ mãi trong hòm chứng cứ của tôi, bởi vì chủ nhân của nó đã qua đời.
– Bansir trầm ngâm lên tiếng. Ông nhớ lại lời Megiddo đã nói về công việc và tự hỏi không biết vì sao anh ta cho rằng công việc chính là người bạn tốt nhất của anh ta. Trời đất xui khiến thế nào tôi lại được gặp cậu ở đây.
Một hôm, ông ta lén ôm hết tiền bạc, tài sản góp chung của hai người bỏ đi mất, khiến chàng thanh niên đáng thương, lúc đó đang ngủ, phải bơ vơ ở một xứ lạ với cái túi rỗng không. - Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên. - Bậy nào! Không phải tôi đang túng thiếu hay thua bạc gì cả.
- Cám ơn anh! Tôi có một câu hỏi muốn nhờ vị thương gia trả lời giúp. Nhưng do sự ngu tối và quá tính toán của mình, tôi đã nhất quyết không chịu đưa tiền như lời đề nghị của ông ấy ngay lúc đó. - Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng.
- Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ. Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu.
Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. Vì vậy, chị tôi bảo tôi cho chồng chị ấy vay số vàng này để buôn bán. - Tôi có một vấn đề rất muốn mang ra bàn bạc, không biết ý ông và những người bạn ở đây như thế nào?