Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.
Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Nhưng những thứ đó hơi hiếm.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. - Rất tiếc là không thể, thưa ông.
Rồi lại êm êm lan ra. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Đó là hạn chế của bạn. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.