Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã để mất một cơ hội buôn bán mang lại lợi nhuận rất lớn. Và rồi cha của ông sau đó không còn cách nào kiếm đủ tiền để chuộc lại ông. Bên trong con người tôi bỗng trào dâng một sức sống mãnh liệt.
Thấy thế, Arkad nói tiếp: Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng: Chị là người thân duy nhất của em và em cũng rất mong chồng của chị có cơ hội để trở nên giàu có.
Cuộc sống của con chỉ đếm được từng ngày. - Mỗi người đều có một vị trí riêng, và công việc hẳn nhiên không chỉ dành cho người nô lệ. Quả thật, ông Nana-naid rất vui khi thấy ông có thiện chí học hỏi.
Ông ấy đã làm rất nhiều việc thiện. Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh. Đôi mắt của Tarkad bỗng nhiên đỏ hoe.
- Thu nhập chính là vấn đề quyết định! – Bansir ra chiều tâm đắc. Đôi bàn tay của anh ta đã chai sạn nhiều do phải làm lụng vất vả, nhưng anh ta vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc, chứng tỏ kế hoạch của Megidda là kế hoạch tốt nhất. Sự giàu khó giống như cây xanh phát triển từ một hạt mầm bé xíu.
- Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa. - Trước kia chúng ta hoàn toàn giống nhau. Trước đây tôi nghĩ mình để lỡ nhiều cơ hội kinh doanh là do khả năng phán đoán của tôi rất tệ.
Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực. Công việc cũng tạo ra nhiều của cải giá trị, tạo điều kiện cho ông cháu làm những công việc có ích cho xã hội và được mọi người kính trọng. Hãy cho tôi một cơ hội để làm hết sức mình và mang lại nhiều tiền bạc cho ông.
- Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc. Khi nói đến tiền bạc, chúng ta thường đề cập đến quy luật trọng trường và nó luôn phổ quát và bất biến trong mọi trường hợp. Vậy thì theo bạn điều gì sẽ xảy ra?
Bansir - người đóng xe ngựa ở thành Babylon – đang hết sức chán nản. Và trong quá trình học hỏi và trải nghiệm, anh ấy không nên mạo hiểm với số tiền lớn đó. Chiều hôm sau, ông đội một khay bánh mật ong lớn trông rất ngon lành và được bày rất bắt mắt đi dọc theo các con phố, cất tiếng rao hàng luôn miệng.
Arkad qu lại nhìn lớp học với một nụ cười hóm hỉnh, rồi bất ngờ hỏi: Trong suốt bốn năm trước khi làm quản lý cho ông Algamish, tôi đã quyết tâm để dành một phần mười trong tổng số tiền mà tôi kiếm ra, đồng thời sau một lần thất bại tôi đã rút kinh nghiệm và khôn ngoan hơn nhiều. - Đây là một câu chuyện khá đặc biệt.