Họ phải làm sao cho khán giả hiểu được họ là ai và nhân vật của họ thế nào. Cách học những môn này là coi chúng là những câu đố vui và logic. Nói cách khác, khoảnh khắc chúng ta nhớ ra nơi mà chúng ta đã gặp họ, sự liên kết liên tưởng mong muốn, điều giúp chúng ta nhớ đến tên của họ sẽ được kích thích.
Và từ đó, anh ta sẽ nhìn thấy các câu hỏi được khắc trên tủ. Không thể vừa nghe vừa chép lại bài của giảng viên! Đơn giản vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi! Chúng ta đang nói về hai hoạt động hoàn toàn trái ngược. Và điều này chắc chắn sẽ xảy ra vì bạn đã lập trình cho chiếc chuông của bạn kêu trong trường hợp này.
Ai cũng biết “Thời gian đỉnh” (Xanh) và thời gian đó của mình là lúc nào. Như chúng ta biết, danh sách này chủ yếu là những dự định về công việc. Tiếp theo, bạn mở một lọ muối (phải, chính xác là một lọ muối) và lấy một ít cho vào trong cốc.
Họ đã phát triển nó thậm chỉ cả khi họ đã có tuổi. Hãy đọc thật to đồ vật đầu tiên trong danh sách. Có thể một số người còn băn khoăn, “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ thay đổi vị trí ở cuộc họp sau?”
Chúng ta không quên gọi lại cho Suzie, không quên trả đĩa DVD cho cửa hàng. Những từ trên được dùng để mô tả trạng thái tâm trí ở những giai đoạn học tập khác nhau, khi mà số lượng tài liệu cần học ngày càng nhiều đến mức “vô nhân đạo”. Cần lưu ý là chúng ta đang đưa vài cảm xúc vào câu chuyện: Một truyền thuyết Xa-ga về một phụ nữ màu hồng hạnh phúc tên Rosa Davidson, người sở hữu ngôi sao hình David, do con trai (son) của cô ấy mua tặng, đã bị lấy cắp.
Bạn nhìn sang đầu dây kia và nhận thấy rằng thực ra có một căn phòng (room) trống ở bên tay trái bạn (rõ ràng trước đó bạn không nhìn thấy nó). Charnkiat (tên Thái Lan) – gợi cho chúng ta nhớ đến Charring Cross Road, ở London. Hãy hình dung rằng cô ấy có một mặt dây chuyền ngôi sao có hình David đeo trên cổ nhưng đã bị mất.
Như bạn thấy, đôi khi việc phân chia cũng có ý nghĩa riêng. Hay nói cách khác, với tất cả những điều bạn muốn nhớ, bạn phải liên tưởng chúng với những điều mà bạn đã biết. Lớp học này thật thú vị.
Ví dụ, bạn có thể tưởng tượng bác sĩ Green đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh – bạn thấy ông ấy giống như tổ tiên của người Latinh vậy. Lúc này, bạn mới thật sự cảm thấy tim mình (Heart) đập dồn dập… Nhưng trên thực tế… một chuyến đi thật sự… mọi người gặp gỡ trực tiếp…sẽ…
Một số người lại không thể học được khi ngồi cùng người khác và chỉ thích ngồi học một mình. “Allan”, anh ta nhanh chóng giúp bạn vượt qua tình huống khó khăn. ” (người phụ nữ mặc áo sơ-mi trắng)
Nếu bạn thật sự muốn nhớ một người thì bạn nên hỏi lời khuyên từ Helen Keller. Quần áo luôn thay đổi nhưng mắc áo thì cố định. “Nếu làm việc mang lại sức khỏe thì hãy để người bệnh làm”.