Dùng hay không dùng thì có sao. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Xã hội loài người thì phải như thế. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Cái thùng rác lở loét hơn. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Đang định đứng lên đi ăn. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Rồi thể hình tính sau.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.