Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Mẹ thì độ này da sạm đi. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.
Sợ không trả được? Không phải. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm.
Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Tôi kém nhất khoản này. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.