Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Mà còn thua trắng về tài năng. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Khóc cho vài năm tích tụ.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.