Họ cũng không biết người kia đang ở đâu trong khu rừng. - Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không? - Cái gì? - Nott la lên, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Trong bốn năm gần đây, cuộc sống của tôi khốn khổ hơn bao giờ hết và hy vọng duy nhất của tôi là tìm lại được người bạn thân duy nhất mà tôi có: đó chính là cậu đấy. Tôi cũng đã xem xét đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả. Để có được may mắn, bạn không nên chần chừ, phải cải tạo, phải tạo ra những điều kiện và môi trường tốt hơn.
Cả ngày hôm đó, anh lang thang khắp khu rừng với những suy nghĩ bi quan như thế. Khi Nott leo lên được đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh. Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả.
Ở đâu? Đừng mất thì giờ nữa. Sid im lặng hồi lâu và chợt ngước nhìn thẳng vào mắt Merlin. - Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì.
Cây Bốn Lá thần kỳ không? - Mụ hạ giọng một cách nham hiểm. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. Trái với điều mà mọi người vẫn thường nghĩ, ta không ban phát sự may mắn một cách ngẫu nhiên.
Hay thậm chí còn tệ hơn. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế. Một hôm ông tụ tập tất cả các hiệp sĩ của vương quốc tại vườn hoa trước lâu đài và nói:
Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận: Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Họ bực bội trách cứ Merlin vì đã đưa ra một thử thách quá khó, hầu như không thể có hy vọng thực hiện nổi.
Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào. Không ai gặp ai, ngay cả ở những nơi họ nằm nghỉ hay cho ngựa dừng chân uống nước. Ông ngước nhìn những nhánh cây đu đưa trong cơn gió thoảng nhẹ của buổi ban chiều cùng những tia nắng lung linh trên thảm cỏ xanh mượt phủ đầy những cây cỏ bốn lá mềm mại như nhung trải rộng dưới chân, chưa bao giờ ông thấy lòng mình bình yên đến thế.
Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu: Bà ta có một sắc đẹp mê hồn. Đôi lúc, tôi còn cảm nhận được cái ôm nồng ấm mà chúng ta vừa trao nhau cách đây một tiếng.
Trước hết như vậy đã. Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. - Ta tin rằng có một cây bốn lá sẽ mang lại may mắn vô tận cho những ai sở hữu nó như những gì ông ta nói.