Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Ông hãy trả lời có hay không.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Đó gọi là biết chơi. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Không, tôi không cần biết.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.